Thứ Năm, 8 tháng 9, 2011

Tiếng hót họa mi


Ngày xưa, Thượng Đế sinh ra muôn loài và đã ban cho mỗi vật một đặc điểm riêng nào đó. Hoa hồng có hương sắc đến ngất ngây được gọi là Nữ hoàng của các loài hoa. Đại bàng dũng mãnh có thể bay vút tận trời xanh, được tôn vinh là Vua của bầu trời. Ngọc Lan trắng muốt thơm nồng nàn, kể cả Cỏ may cũng thích thú vì có thể làm vương vấn bước chân con người… Tất cả đều tự hào, sung sướng vì những điều đó.


Chỉ riêng Họa Mi là chẳng có gì. Nó khoác trên mình một bộ lông màu xám tẻ nhạt, và âm thanh của nó không phải là tiếng hót, mà chỉ là những tiếng kêu khàn khàn đơn điệu. Nó không hiểu tại sao lại thế. Nó nhiều lần cố tập hót như một số loài chim khác, nhưng bất lực. Bao ngày tháng trôi qua, tiếng kêu của nó vẫn khàn khàn chán nản. Nó buồn thật buồn! Nó chẳng mong ước gì hơn là có được một tiếng hót cho ra tiếng hót, cho dù có phải đánh đổi bằng bất cứ thứ gì, kể cả sinh mạng của nó!

Một ngày kia, Họa Mi buồn bã cất cánh bay đi. Nó bay trên những đồng cỏ xanh rờn, bay qua những khu rừng ngút ngàn cây lá… Tất cả thật đẹp tươi và sống động biết nhường nào! Nhưng chẳng ai biết đến nỗi buồn trĩu nặng trong lòng nó. Nó giang rộng đôi cánh, bay vút lên thật cao, thật cao…. Và từ trên cao nhìn xuống mặt đất bao la, nó thấy có một bụi cây gai màu xám nhạt, nổi bật giữa bui gai màu xám ấy là một đóa hoa màu hồng thắm với những cách hoa nhỏ xinh mịn màng. Đóa hoa ấy tuy thật nhỏ bé nhưng màu sắc của nó mới tươi tắn làm sao! Không quá rực rỡ mà vẫn thắm nồng. Từ bầu trời cao rộng, Họa Mi vẫn có thể thấy rõ từng cánh hoa mảnh dẻ đang rung rinh, và một làn hương nhè nhẹ cứ thế lan tỏa thật dịu dàng. Họa Mi bỗng thấy tràn đầy cảm xúc và cảm nhận một sức sống kì lạ đang dâng trào trong nó. Họa Mi khép nhẹ đôi cánh vào hai bên mình, và lao xuống như một mũi tên vào bụi gai có bông hoa xinh đẹp ấy. Những chiếc gai nhọn hoắt đâm thẳng vào lồng ngực nhỏ bé của Họa Mi, nơi có trái tim đang dập dồn cảm xúc, và đúng vào giây phút ấy, Họa Mi bật lên tiếng hót. Tiếng hót trong vắt, vút cao, bay lên với mây trời, quấn qu‎‎ýt theo làn gió. Tiếng hót ngân dài, sâu thẳm như dòng sông cuộn chảy, mênh mông như đồng cỏ xanh rờn… Dòng máu đỏ trào ra ướt đẫm cả bông hoa xinh đẹp, và tiếng hót của Họa Mi càng bay cao vút. Họa Mi thấy hạnh phúc tuyệt vời, cuối cùng, nó đã có tiếng hót mà nó hằng mong ước. Thời gian như ngừng hẳn lại chỉ để cho tiếng hót Họa Mi bay xa… Và đến khi, những giọt máu đỏ tươi đã cạn, tiếng hót Họa Mi lịm dần, Họa Mi ngả đầu xuống cánh hoa mềm mại trong niềm hạnh phúc tận cùng. Linh hồn Họa Mi bay lên cùng với những tia nắng vàng lấp lánh…

Thượng Đế khe khẽ lau những giọt nước mắt hiếm hoi, đưa tay đỡ lấy linh hồn bé bỏng của Họa Mi và mỉm cười…

Từ đó, Họa Mi có tiếng hót hay nhất trần gian.

19/1/2011
Quỳnh Trâm