Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

Tục ca số 6 - Mạo hóa (Phạm Duy)


                            Tục Ca số 6
                            MẠO HOÁ
                           (Saigon-1971)

1
Tôi có người yêu, cái đít to như Thẩm Thúy Hằng
Cái đít nhìn qua đã khiến cho ta phải ngỡ ngàng
Vừa to vừa lớn, như những mặt Vua
Mặt ông Tổng Thống, cũng phải thua
Nhưng có ngờ đâu cái đít em không phải thứ thiệt
Mấy chú Triều Tiên khuyến khích em bơm nhựa dưới thịt
Rồi khi cảm nóng, tiêm thuốc vào mông
Thì anh thầy chích, gẫy cả kim !
2
Tôi có người yêu, cái vú to như là cái đình
Ðôi vú nhà binh cứng rắn như chế độ chúng mình
Lại thêm hùng tráng như những quả bom
Người dân nhìn thấy hết hồn luôn
Nhưng có ngờ đâu cái vú thơm ngon lành nhất đời
Ban nãy thảnh thơi, muốn bóp chơi cho khoẻ cái người
Người yêu bèn thét : Ðôi vú vừa bơm
Lệch đi thì chết ! Cấm sờ luôn !
3
Tôi có người yêu, mái tóc em quăn như là sóng thần
Mái tóc hình như giống tóc "xinê" của mấy đầm
Vừa êm, vừa mát, thơm ngát là thơm
Dựa vai vào đó, rất là ngon
Nhưng có ngờ đâu mái tóc em mua ở Chú Oằn
Hay Chú Dzụyt quen vẫn thấy đăng trong tờ báo tuần
Trời cho bộ tóc, em cắt cụt ngan
Ðầu em trọc lốc, giống thầy tăng.
4
Tôi có người yêu, mỗi lúc em tôi cười rất tình
Răng trắng sạch boong, sáng láng như ông Nghị nước mình
Hàm răng thường kén ba bốn loại kem
Vành môi đỏ thắm, khiến đẹp thêm
Nhưng có ngờ đâu mỗi lúc đêm, em ngủ giấc nồng
Em gỡ hàm răng, cốc nước ngâm em để dưới giường
Trời ơi là móm như hốc Chuà Hương
Bộ răng hàm tiếu cũng đành bương.
5
Tôi có người yêu : vú, đít, răng, tóc đều chống Trời
Em đã sửa cho đúng mốt văn minh của xứ người
Từ trên từ dưới, em mất tiền mua
Vì ưa đổi mới giống người ta
Nhưng cũng nhờ ơn phúc đức nơi tiên tổ sáng ngời
Chưa có một ai lấy trái tim em đổi cái ngoài
Quả tim còn đó, chưa mất là bao
Thì anh còn giữ mãi người yêu.


Tôi cũng xin thú thật rằng đoạn ca số 5 này là "lời ca mạo hoá", lời ca giả tạo. Ðúng ra, nó phải là lời ca 5 bis thì mới phù hợp với luân lý của tục ca.


5 bis
Tôi có người yêu : vú, đít, răng, tóc đều chống Trời
Em đã sửa cho đúng mốt văn minh của xứ người
Từ trên từ dưới, em mất tiền mua
Vì ưa đổi mới giống người ta
Nên muốn được em sẽ giữ anh lâu bền suốt đời
Anh đã phải đi Ðức Quốc mua cho được cái này :
Một con cặc mới, khi hứng thì đeo
Ðể cho hợp "marque" với người yêu !


Sáu bài tục ca đã đi từ chỗ tục vừa vừa tới chỗ tục kha khá rồi ! Từ chuyện hát đối đôm đốp giữa đôi nam, nữ cho ta cảm thấy ý nghiã của câu tục ngữ :


Nói (xấu) người phải gẫm đến ta
Thử sờ lên gáy xem xa hay gần...


... tới các truyện tục của thi nhân Bùi Giáng, nhà văn xã hội Phạm Duy Tốn và thi sĩ kiêm ca nhạc sĩ Georges Brassens, truyện nào cũng cho người nghe một thứ luân lý -- vâng, "une certaine moralité" -- nào đó ! Bài MẠO HOÁ là bài hát lương thiện nhất trong các bài tục ca.